Làm thế nào một nhà báo khoa học từ hoài nghi đã học cách yêu Yoga
Đồ tập Yoga Tốt
Thứ Tư,
09/04/2025
8 phút đọc
Nội dung bài viết
Lần đầu tiên tôi thử tập yoga, tôi hoàn toàn không đi tìm một trải nghiệm tâm linh. Là một cô gái tuổi đôi mươi hơi mỉa mai và đầy hoài nghi, sống bằng nghề viết các bài báo khoa học, tôi luôn dị ứng với bất kỳ điều gì có mùi “huyền bí”. Cân bằng luân xa, kết nối với bản thể cao hơn hay đạt tới trạng thái “samadhi” – tất cả đều nằm ngoài tầm radar của tôi.
Hot yoga và khoảnh khắc thức tỉnh
Dù vậy, tôi bắt đầu thấy chán ngán phòng gym, và đang tìm kiếm một hình thức vận động mới mẻ hơn. Đồng thời, tôi cũng đang chìm trong áp lực kéo dài. Tôi từng nghe rằng yoga có thể vừa giúp cải thiện sức bền thể chất, vừa làm dịu nồng độ cortisol – và chỉ mất khoảng một tiếng đồng hồ trong lớp vinyasa.
Vậy là tôi liều mình mua gói Groupon khuyến mãi: 10 buổi hot yoga chỉ với 35 bảng. Đương nhiên, mức giá đó không bao gồm sự sang trọng – thảm trải chật kín phòng, và không khí phảng phất mùi mồ hôi cũ. Nhưng điều tôi không ngờ là: chỉ vài phút sau khi tôi bắt đầu di chuyển trên thảm, có điều gì đó đã thức dậy trong tôi. Tôi không thể gọi tên cảm giác ấy. Tôi chỉ biết: yoga và tôi, từ đây, sẽ không còn là người xa lạ.
Hiện diện – chứ không phải hoàn hảo
Trước thời điểm ấy, tôi chưa bao giờ thật sự thiền được. Tôi đã thử – nửa vời – vài lần, nhưng thường bỏ cuộc trước khi chuông hẹn giờ kêu. Có lúc thì tôi bị phân tâm, có lúc thì luồng suy nghĩ quá hỗn loạn, thậm chí có lúc tôi… ngủ quên luôn. Nhưng thiền động – tức vừa chuyển động vừa kết nối với hơi thở – thì lại là thứ dành cho tôi.
Trong yoga, tôi không cần phải “cố gắng đạt được”. Tôi chỉ cần “có mặt”.
Đó cũng là một trải nghiệm rất khác với những lớp thể hình tôi từng theo. Ở đó, người hướng dẫn luôn nhắc đến chuyện “đốt calo”, “định hình cơ thể” hay “chuẩn bị cho mùa hè bikini” – và những lời đó khiến tôi mất hết cảm hứng. Tôi trở nên khắt khe với thân thể mình, quên mất việc tận hưởng cảm giác vận động, quên mất điều cơ thể mình đang làm được.
Nhưng yoga thì khác. Yoga không dạy tôi hoàn hảo. Yoga dạy tôi hiện diện – kể cả trong những ngày tôi thấy uể oải, cứng đờ hay không thể giữ nổi một tư thế quá 10 giây. Khi tôi học được cách chấp nhận bản thân mình trên tấm thảm, tôi cũng bắt đầu nhìn cảm xúc mình bằng con mắt đầy từ bi hơn.
Từ đó, yoga trở thành một cột trụ tinh thần trong cuộc sống tôi. Tôi đến lớp ba lần mỗi tuần, và khiến bạn bè trong giới báo chí ngạc nhiên vì… từ chối đi pub để đi tập yoga. Tất nhiên, tôi vẫn thấy vui vì mình trở nên linh hoạt hơn, đôi lúc khoái chí khi làm được một tư thế “khoe dáng”. Nhưng điều thay đổi sâu sắc nhất lại là: sức khỏe tinh thần của tôi.
Tôi vẫn là một người hay suy nghĩ quá nhiều. Nhưng yoga đã dạy tôi cách sống cùng những suy nghĩ đó một cách nhẹ nhàng hơn.
Hành trình học để trở thành giáo viên yoga
Sau hơn hai năm rưỡi luyện tập đều đặn, một ý nghĩ bắt đầu nhen nhóm: liệu tôi có thể trở thành giáo viên yoga không?
Thoạt nghe thì thật lạ. Tôi chẳng giống hình mẫu "cô giáo yoga" chút nào: không dịu dàng, không nhẹ nhàng, không mặc đồ trắng bay bổng. Nhưng tình yêu tôi dành cho yoga là thật. Và tôi cũng có một phần “truyền giáo” trong máu – tôi muốn chia sẻ nó với những người giống mình: những người tưởng chừng không hợp với yoga lại chính là những người cần nó nhất.
Thế là năm tôi 29 tuổi, tôi ghi danh khoá đào tạo giáo viên 200 giờ – chuyên về Ashtanga và Rocket Yoga.
Ngay từ đầu khóa học, tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân. Về kỹ thuật, tôi là một trong những người “đuối” nhất lớp. Điều đó không quá bất ngờ – tôi chưa luyện tập lâu – nhưng cảm giác thất vọng về chính mình vẫn tràn ngập. Tệ hơn nữa, là phần tâm linh của khóa học.
- Có thể bạn quan tâm: 10 bước để chọn khóa đào tạo giáo viên yoga như ý
“Luân xa”? “Thể vía”? “Kundalini”?
Mỗi ngày trong lớp, chúng tôi được giảng về những khái niệm như chakra, năng lượng kundalini, thể vía và thể nhân quả. Với một người lớn lên trong nền giáo dục khoa học phương Tây, tôi hoàn toàn không thể nắm bắt. Tôi tự hỏi: liệu việc không hiểu những điều này có khiến tôi không đủ điều kiện để dạy yoga?
Tôi lớn lên trong một gia đình theo đạo Thiên Chúa bảo thủ, rồi rẽ sang chủ nghĩa vô thần cứng rắn trong tuổi teen. Với tôi, tâm linh đồng nghĩa với sự áp đặt. Tôi ghét những niềm tin mà người ta bắt bạn phải nuốt chửng.
Vì vậy, khi đứng giữa một lớp yoga bàn về prana và luân xa, tôi thấy mình như lạc lõng.
Khi “mắt thứ ba” mở ra — theo cách riêng của tôi
Mọi chuyện thay đổi vào cuối khóa học, trong một buổi thảo luận về luân xa thứ sáu – Ajna (mắt thứ ba). Trong tài liệu, nó được miêu tả là trung tâm của trực giác và sự sáng suốt. Khi cân bằng, nó mang đến sự an định về thể chất, tinh thần và tâm linh. Nhưng khi quá hoạt động, bạn sẽ trở nên lý trí quá mức, phán xét, và ngắt kết nối với trực giác.
Câu mô tả đó khiến tôi như bị điểm trúng tim đen. Tôi nhận ra rằng việc suy nghĩ quá nhiều chính là thứ ngăn cản tôi chạm tới sự tĩnh lặng trong yoga.
Tôi nhớ lại một câu trong Kinh Yoga Sutra:
Yoga là sự dừng lại của những xáo động trong tâm trí (chitta vritti nirodha).
Yoga không đòi hỏi tôi phải “tin” một điều gì. Nó mời gọi tôi trực tiếp trải nghiệm sự tĩnh lặng bên trong mình.
Tôi vẫn không thể nói rằng mình tin vào mọi yếu tố huyền bí trong yoga. Nhưng tôi bắt đầu hiểu: tâm linh thật sự không phải là niềm tin mù quáng – mà là một trải nghiệm cá nhân, sâu lắng, vượt khỏi ngôn từ.
Sau khóa học, và chặng đường tiếp theo
Đã 9 năm trôi qua kể từ khi tôi tốt nghiệp khóa đào tạo đó. Tôi không còn dạy yoga nhiều nữa, và vẫn không phải là người giỏi nói về triết lý sâu xa. Một số lớp yoga có giảng quá mức về năng lượng hoặc giải phẫu học nửa vời vẫn khiến tôi khó chịu.
Nhưng có một điều tôi chắc chắn: tình yêu tôi dành cho yoga vẫn chưa bao giờ phai nhạt.
Yoga không phải là đích đến. Nó là một hành trình luôn mở – nơi bạn được phép sai, được phép đặt câu hỏi, và vẫn được chào đón trở lại tấm thảm của mình.
Ngay cả trong những ngày tồi tệ nhất, tôi vẫn tin rằng – điều tôi mang đến thảm tập hôm đó, là đủ.
— Abi Millar
Có thể bạn quan tâm: “Yoga không hề dễ dàng” – Góc nhìn của một giáo viên yoga
TÁC GIẢ:
Abi Millar là một nhà báo tự do, và là tác giả của ‘The Spirituality Gap: Searching for Meaning in a Secular Age’. Cô cũng là một giáo viên yoga có trình độ và huấn luyện viên cá nhân. Cô sống ở Đông Nam London với chồng và con gái nhỏ.
Nguồn: YOGA Magazine số Tháng 3/2025.